FC Nhiếp Viễn


Nơi cung cấp, chia sẻ thông tin, hình ảnh, clip của nam diễn viên Nhiếp Viễn và là nơi giao lưu của fan

 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share|

Hoa Ngọc Trâm

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 178
Thanks : 10
Join date : 20/05/2011
Age : 34
Đến từ : Vương Triều Âm Nguyệt

Hoa Ngọc Trâm Empty
Bài gửiTiêu đề: Hoa Ngọc Trâm Hoa Ngọc Trâm I_icon_minitimeMon May 21, 2012 10:33 am

Tác giả : Lola244
Nhân vật trong fic
Nhiếp Viễn - Thất Dạ
Từ Hy Viên - Tiểu Thiên


Được sửa bởi Admin ngày Mon Jul 02, 2012 7:52 am; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
https://nieyuan.forumvi.com
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 178
Thanks : 10
Join date : 20/05/2011
Age : 34
Đến từ : Vương Triều Âm Nguyệt

Hoa Ngọc Trâm Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Hoa Ngọc Trâm Hoa Ngọc Trâm I_icon_minitimeMon Jul 02, 2012 7:51 am


Tiểu thiên đang ngó dáo dát ngoải cổng đình, Thất Dạ ca ca đã hứa sẽ dẫn cô đi xem hát tuồng nhưng giờ đã trê vẫn chưa thấy bóng dáng anh...
-"Thất Dạ ca ca đáng ghét, sao giờ vẫn chưa tới chứ?"
Cô dí dí chân xuống đất tâm trạng bắt đầu lo lắng, trước giờ Thất Dạ ca ca chưa từng đến trễ như vậy, đang tính quay bước về nhà anh thì từ xa 1 người đáng điệu vội vã tay giơ nhánh hoa dại đang chạy tới gương mặt đã nhễ nhại mồi hôi.
-"Tiểu Thiên, xin lỗi vì huynh đến trễ..." Thất Dạ mỉm cười xin lỗi cô gái nhỏ trước mặt đang bĩu môi nhìn anh.
-"Thất Dạ ca ca, muội đã chờ rất lâu, đôi chân sắp rã ra rồi nè, huynh bị phạt..."Tiểu Thiên giận dỗi nhìn Thất Dạ rồi ngồi xuống không thèm nhìn anh.
-"Huynh xin lỗi muội mà, vì trên đường tới đây huynh gặp bà lão bị ngã nên phải cõng bà đi đến đại phu chữa trị, vừa đưa bà về huynh liền tới đây ngay... đừng giận Thất Dạ ca ca nha...Thất Dạ ca ca có hái 1 nhánh hoa ngọc trâm tặng muội nè..." Thất Dạ giơ nhánh hoa ra trước mặt Tiểu Thiên cười tươi.

Tiểu Thiên nhìn nhánh hoa trên tay Thất Dạ thì cũng nguôi giận phần nào nhưng cố không thể hiện ra mặt...
-"Huynh nghĩ nhánh hoa ngọc trâm này có thể dỗ ngọt muội sao?Không dễ vậy đâu?"
-"Vậy Tiểu Thiên muốn Thất Dạ ca ca phải làm sao?" Thất Dạ nhăn mặt nhìn Tiểu Thiên.
-"Cõng muội đi...Tiểu Thiên muốn được Thất Dạ ca ca cõng !" Tiểu Thiên nhìn THất Dạ nũng nịu, 2 tay đưa lên phía trước như chờ đợi...
Thất Dạ nghe Tiểu Thiên nói vậy thì chỉ lắc đầu cười vì tính trẻ con của cô nàng, từ nhỏ đến lớn mỗi khi giận dỗi cô luôn đòi anh cõng trên lưng...khẻ cúi người xuống rồi cũng rất nhanh chóng cõng cô lên.
-"Thất Dạ ca ca, Tiểu Thiên thích nhất là cái lưng ấm áp này của huynh" Tiểu Thiên dựa đầu lên vai anh, cảm nhận sự bình yên..
Thất Dạ chỉ mỉm cười khi nghe cô nói, lúc nào cũng vậy bên cô anh luôn im lặng, chỉ mỉm cười lắng nghe cô nói, ngắm nhìn gương mặt tươi vui của cô...với anh đó đã là 1 thói quen...
-"Thất Dạ ca ca, sao huynh luôn tăng cho muội hoa ngọc trâm?"
-"Vì muội thích!"
-"Thật ra lúc đầu muội không thích nó nhưng vì huynh luôn tặng nó cho muội nên không biết từ lúc nào muội cũng dần thích nó." Tiểu Thiên giơ nhánh hoa lên ngang mặt nhìn ngắm nó rồi đưa lên mũi Thất Dạ.
-"Mùi hương của nó rất dịu...rất nhẹ nhàng...Nhưng mà huynh vẫn chưa nói cho muội biết sao huynh thường tặng nó cho muội?"
-"Tiểu Thiên, hôm nay huynh là ai?" Thất Dạ không trả lời câu hỏi của Tiểu Thiên mà lại quay sang nhìn cô hỏi 1 câu hỏi mà anh đã hỏi rất nhiều lần trong bao năm qua.
-"Huynh đương nhiên là Thất Dạ ca ca của muội.."Tiểu Thiên trả lời ngay không cần suy nghĩ, cô không để ý thấy gương mặt đang trầm ngân của anh,với cô Thất Dạ luôn là người anh mà cô rất yêu quý.
-"Nhưng huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi của muội..?"
-"Vì hoa ngọc trâm chính là huynh..." Thất Dạ khẽ nói nhưng sao giọng anh buồn đến thế, đã bao năm rồi...liệu anh còn có thể chờ đợi...
Mặt trời lặn dần về phía xa Tiểu Thiên đang gục đầu ngủ trên vai Thất Dạ, 2 con người đã sống bên nhau từ thuờ ấu thơ với biết bao kỉ niệm, liệu thời gian co thể chia cắt họ?
--------------------------------------
-"Thất Dạ ca ca, Thất Dạ ca ca..." Tiểu Thiên reo vang tên của Thất Dạ gương mặt vui vẻ...
Thất Dạ đang cùng Tiểu Tuyết bàn luận về y thư nghe tiếng Tiểu Thiên thì vội chạy ra đúng lúc Tiểu Thiên bị vấp ngã vì chạy nhanh..
-"Tiểu Thiên...sao muội lúc nào cũng hậu đậu vậy?" Thất Dạ đón lấy Tiểu Thiên trên tay rồi dịu dàng trách yêu cô...anh vén lại mái tóc bị rối của cô 1 cách tỉ mỉ.
-"Vì Tiểu Thiên biết Thất Dạ ca ca nhất định sẽ luôn bảo vệ TIểu Thiên..hihi" Tiểu Thiên đứng yên nhìn Thất Dạ cười tươi.
Tiểu Tuyết đứng bên trong nhìn ra thì mỉm cười nhẹ, cô hiểu rất rõ tình cảm mà Thất Dạ dành cho Tiểu Thiên...chỉ là không biết Tiểu Thiên có hiểu được cảm giác của chính mình hay không...không muốn làm phiền họ cô lẳng lặng rút vào trong nhà.
-"Được rồi, ngồi xuống đây...nói huynh biết muội tìm huynh có gì không?" Thất Dạ kéo Tiểu Thiên ngồi xuống bên cạnh mình.
-"Thất Dạ ca ca, hôm nay muội gặp 1 tên thư sinh rất dễ thương, anh ta ngốc lắm cứ đi theo sau muội dù bị muội chơi khăm..." Tiểu Thiên liến thoắng kể cho Thất Dạ nghe, trong giọng nói cô chứa đầy niềm vui.
Thất Dạ mỉm cười khi thấy Tiểu Thiên vui vẻ như vậy, anh ngồi nhìn cô lắng nghe cô nói...Tiểu Thiên luôn là vậy..dù là chuyện buồn hay vui người đầu tiên cô chạy đến kể luôn là anh...còn anh thì luôn ở đây...bên cạnh cô...lắng nghe cô...và yêu cô...
--------------------------------
-"Thất Dạ ca ca,muội thấy tên thư sinh đó ngày càng dễ thương?"
...
....
-"Thất Dạ ca ca, tên thư sinh đó hôm nay đã tỏ tình với muội?"
....
......
-"Thất Dạ ca ca, hôm qua không đến chỗ hẹn muội xin lỗi, tên thư sinh đó dẫn muội đi thả diều nên..."
.........
....................
-"Tiểu Thiên, huynh là ai?"
-"Sao huynh lúc nào cũng hỏi câu này vậy, huynh là Thất Dạ ca ca của muội.! À đúng rồi,huynh biết không tên thư sinh đó hôm nay sẽ..."
-"Đủ rồi, Tiểu Thiên! Thất Dạ ca ca của muội mệt rồi,rất mệt!
.....
................
---------------------------
Từ hôm Thất Dạ nói với Tiểu Thiên câu đó, cô đã không còn nhìn thấy anh...
Dù đã tìm khắp nơi nhưng Thất Dạ vẫn không hề xuất hiện, dù Tiểu Thiên đã để bản thân té không biết bao lần anh cũng không chạy ra đỡ cô, dù cô khóc lớn đến thế nào cũng không có 1 Thất Dạ ca ca chạy đến vỗ về lau khô đôi mắt rồi cõng cô đi trong chiều...Tiểu Thiên cũng mất hẳn nụ cười...mất cả sự hồn nhiên...cô cứ khóc rồi chạy tứ tung chỉ để tìm bóng dáng 1 người...mặc cho tên thư sinh thường ngày làm cô vui...cô chỉ muốn gặp Thất Dạ...
1 ngày...2 ngày...1 tháng...trôi qua nhưng bóng dáng Thất Dạ vẫn biệt tăm...còn Tiểu Thiên, lúc này cô mới nhận ra Thất Dạ quan trọng với cô thế nào, trước kia chỉ cần cô gọi tên anh, anh sẽ lập tức xuất hiện mỉm cười vời cô, cô đã dần coi việc anh bên cô chính là việc hiển nhiên, chưa bao giờ cô nghĩ anh sẽ rời xa cô...nhưng lúc này đây...nhìn nhánh hoa ngọc trâm trên tay...mà Tiểu Thiên thấy tim mình đau nhói...cô nhớ anh...nhớ anh lắm!!!
-"Tiểu Thiên, muội lại đang nhớ Thất Dạ à?" Thư sinh đã đứng đó rất lâu nhưng cô không quan tâm, từ khi Thất Dạ bỏ đi, Tiểu Thiên cũng không còn là Tiểu Thiên mà cậu biết...
Tiểu Thiên không trả lời cậu, cô chỉ nhìn vào nhánh hoa...
-"Lúc nãy huynh nghe mọi người nói Thất Dạ ca ca của muội đang chuẩn bị thành hôn vời Tiểu Tuyết ở làng bên..."
Tiểu Thiên vừa nghe đến tên Thất Dạ thì vội ngẩn đầu lên nhưng câu nói của thư sinh như là ngàn mũi kim đâm vào trái tim bé nhỏ của cô...cô chợt nhận ra...từ lâu Thất Dạ đã không chỉ là Thất Dạ ca ca...rồi cô vụt chạy đi...
-"Tiểu Thiên..."
Tiếng gọi của thư sinh khiến Tiểu Thiên dừng bước quay lại nhìn anh,anh đang cười buồn nhìn cô...
-"Em có biết ý nghĩa của nhánh hoa ngọc trâm không?... Đó là tình yêu thầm lặng..."
"Vì hoa ngọc trâm chính là huynh..."
Câu nói của thư sinh khiến Tiểu Thiên như bừng tỉnh...cô mỉm cười biết ơn anh...rồi chạy thật nhạnh...
-"Thất Dạ ...huynh phai chờ muội...huynh nhất định không được rời xa Tiểu Thiên..."
Liệu Tiểu Thiên có kịp chạy đến ngăn cản Thất Dạ thành hôn hay không?Có phải khi cô nhận ra tình cảm của mình cũng là lúc cô phải rời xa anh? Trách cô quá vô tâm, trách cô không sớm hiểu được trái tim mình...nên Thất Dạ mới rời bỏ cô...nên Thất Dạ đã không còn muốn bên cô...
------------------------------------------
-"Thất Dạ ca ca..."
-"Tiểu Thiên...sao muội lại khóc..?"
-"Xin huynh... đừng rời bỏ muội...xin huynh..."
-"Tiểu Thiên, huynh là ai?"
-"Là Thất Dạ...là người muội yêu nhất..."
-"Không phải Thất Dạ ca ca sao?"
-"Không phải..."
....
.............

-"Chúng ta về thôi..."
-"Nhưng...Tiểu Tuyết tỉ..."
-"Cô ấy...có phu quân cô ấy lo...huynh chỉ làm chủ hôn...Tiểu Thiên ngốc..."
......
-"Thất Dạ, đừng biến mất nữa...muội rất sợ..."
-"Vậy...chúng ta thành hôn nha..."
-"Thành hôn?"
------------ End fic------------------
Về Đầu Trang Go down
https://nieyuan.forumvi.com

Hoa Ngọc Trâm

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
FC Nhiếp Viễn :: TÁC PHẨM CỦA FAN :: Fan fic-